Giải đề 1 (Trang 38 SGK ngữ văn 8 tập 1)

Giải đề 1 (Trang 38 SGK ngữ văn 8 tập 1) – Phần soạn bài Viết bài tập làm văn số 1 – Văn tự sự (làm tại lớp) trang 38 SGK ngữ văn lớp 8 tập 1

Đề bài:

Đề 1. Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.

Trả lời:

Mở bài: Nhắc lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học em thấy ấn tượng nhất (thời gian, địa điểm…).

+ Có thể dẫn dắt bằng cách trích dẫn câu hát, câu thơ.

Thân bài:

– Cảm xúc đêm trước ngày khai trường:

+ Vui mừng, háo hức chuẩn bị đồ đạc (cặp sách, quần áo…).

+ Hồi hộp, lo lắng, không ngủ được.

– Cảnh vật trên đường tới trường.

+ Con đường tới trường với bố/ mẹ khác trở nên lạ thường.

+ Cảnh bầu trời, hàng cây, chim chóc….

– Tả về ngôi trường mới

+ Quang cảnh sân trường: bạn bè mới, thầy cô mới, học sinh khóa trên…

+ Cảnh lớp học: bàn ghế, cách trang trí lớp học.

– Tả về cảnh buổi lễ khai giảng

+ Xếp hàng chào cờ và dự lễ khai giảng.

+ Thầy/ cô hiệu trưởng phát biểu, đánh trống chào năm học mới.

+ Các tiết mục văn nghệ chào mừng lễ khai giảng.

+ Cảm xúc khi được trở thành học sinh ngồi phía dưới lắng nghe thầy cô.

– Vào nhận lớp học

+ Cảm xúc khi gặp và nghe cô giáo chủ nhiệm làm quen với lớp.

+ Cảm xúc khi có chỗ ngồi riêng, có bạn mới bên cạnh

Kết bài: Khẳng định kỉ niệm ngày đầu tiên đi học luôn sâu đậm, đó là một phần của tuổi thơ.

Bài tham khảo đề 1

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,…” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.

Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.

Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.

(HTTPS://BAIVIET.ORG)

DMCA.com Protection Status