Giải câu 1 Tự luận (Trang 162 SGK ngữ văn 6 tập 1) – Phần soạn bài Đề kiểm tra ngữ văn cuối học kì I Lớp 6 trang 160 – 162 SGK ngữ văn lớp 6 tập 1.
Đề bài:
Câu 1. “Hãy đóng vai bà đỡ Trần trong truyện Con hổ có nghĩa để kể lại câu chuyện ấy.”
Trả lời:
Bài làm 1:
– Giới thiệu thân phận (xưng “tôi”): Tôi họ Trần, người huyện Đông Triều, làm nghề đỡ đẻ mấy chục năm.
– Kể lại câu chuyện:
+ Một đêm đang ngủ, nghe tiếng động bên ngoài, mở cửa ra thấy một con hổ đứng trước cửa. Tôi hoảng sợ nhưng con hổ không ăn thịt hay làm gì tôi. Nó chỉ kéo ống quần tôi đi, cứ đi một đoạn nó lại ngoái lại xem tôi có đi sau không.
+ Đi sâu vào trong rừng, tôi thấy một con hổ với cái bụng to đang lăn lộn trên mặt đất. Thì ra chú hổ này tìm tôi đỡ đẻ cho con hổ cái này.
+ Lát sau, hổ cái đã đẻ được một con hổ bé nhỏ. Con hổ kia đi đào lên một cục bạc đưa đến trước mặt tôi, nó muốn báo ơn. Sau đó hổ còn đưa tôi ra đến tận cửa rừng rồi mới trở vào. Nhờ có cục bạc ấy mà tôi sống sót qua kì đói kém.
– Kể chuyện hổ báo ơn bác tiều phu:
+ Nghe dân làng đồn thổi về chuyện một con hổ báo ơn người tiều phu đã giúp hổ lấy được chiếc xương mắc trong miệng. …(Tiếp tục kể phần này như một người nghe dân làng kể như trong câu chuyện).
Bài làm 2:
Tôi làm nghề sản phụ đã lâu. Quanh vùng Đông Triều quê tôi, bà con vẫn gọi tôi là bà đỡ Trần. Tôi đã đỡ đẻ cho rất nhiều chị, nhiều cô khắp xóm dưới làng trên, nhưng đỡ đẻ cho hổ thì mới có một lần, thế mà tôi nhớ mãi.
Lần ấy, giữa đêm khuya, nghe tiếng gõ cửa gấp lắm. Tôi nghĩ chắc là có ai đến mời. Vừa mở cửa bước ra thì có một vật lạ lao tới ôm lấy tôi. Tôi chết khiếp khi biết mình bị hổ vồ. Con hổ rất to, dùng một chân ôm lấy tôi, chạy như bay vào rừng sâu. Hổ rẽ cây, vượt suối rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống cửa hang. Qua ánh sao đêm, tôi mở mắt nhìn thấy một con hổ cái đang lăn lộn, cào đất. Rụng rời chân tay. Tôi nghĩ mình đã trở thành mồi ngon cho hổ dữ. Tim như ngừng đập. Bỗng hổ đực cầm tay tôi và nhìn hổ cái, nước mắt ứa ra. Nhìn bụng hổ cái động đậy, tôi biết ngay hổ cái đang đau đẻ. Tôi thở phào, nhưng vẫn run. Sẵn thuốc mang theo trong túi, tôi liên hoà với nước suối cho uống, lại xoa bóp bụng hổ. Hổ đực ngồi cạnh canh chùng. Chỉ một lát sau, hổ cái trở dạ. Mẹ tròn con vuông. Hổ đực vẫy đuôi rối rít, nô giỡn với con, còn hổ cái thì cứ nằm phục xuống, dáng mỏimệt lắm. Lúc bấy giờ khoảng canh hai. Lá cây đẫm sương “lấp lánh” ánh sao. Gió thì thào. Tiếng suối thì thầm từ xa vọng lại. Hổ cái, hổ đực, hổ con vằn vện bộ lông. Tôi đang đứng tần ngần, bỗng hổ đực quỳ xuống bên một gốc cây, đào lên một cục to trăng trắng. Hổ đực đặt vào tay tôi, tôi biết hổ đực đã tặng mình một cục bạc. Hổ vẫy đuôi, dẫn tôi đi ra khỏi cửa rừng. Trời sắp sáng, tôi giơ tay nói: “Xin chúa rừng quay về”.Hổ cúi đầu, vẫy đuôi như lưu luyến đưa tiền. Khi tôi đi đã khá xa, hổ liền gầm lên một tiếng rồi mới quay về hang.
Về đến nhà, cân cục bạc hổ tặng được hơn mười lạng. Năm ấy mất mùa, đói kém, nhờ số bạc ấy mà gia đình tôi mới sống qua được.
(HTTPS://BAIVIET.ORG)
Leave a Comment